Có một sư thầy từng nói, để biết một người tốt hay không, không phải là chúng ta nghe những gì họ nói về đạo đức, hay qua cách họ làm từ thiện, hoặc hoàn thành những bổn phận của gia đình, trách nhiệm của xã hội, hay nghĩa vụ tín ngưỡng mà họ đang theo. Mà cách đơn giản nhất, là xem họ có lòng biết ơn. Vậy thì có phải sự biết ơn, nó là nguồn cội của việc hình thành các tính cách và quan điểm sống của con người hay không?
Đứng ở góc độ nào đó thì có lẽ vậy, vì nếu chúng ta có lòng biết ơn và hiểu sâu sắc về nó thì sao:
Chúng ta sẽ lo lắng giúp đỡ ai đó là vì muốn họ sẽ tốt hơn chứ không phải mong sau này được giúp đỡ lại. Như cách một số cha mẹ sinh con cái vì yêu thương con trẻ, vì mong muốn tạo dựng một sự sống hạnh phúc và thánh thiện, chứ không phải mong muốn nó sẽ là chỗ dựa là người lo lắng cho mình lúc về già. Hay như một số ít thầy cô trên bục giảng vì mong muốn cung cấp kiến thức bổ ích, cập nhật và thiết thực đến học sinh chứ không chỉ là tuần này mình bao nhiêu tiết, mỗi tiết dạy mình được bao nhiêu tiền.
Nếu con hiểu về lòng biết ơn, con sẽ biết khi cho đi được nghĩa là con đang có. Con có thời gian, con có tình thương, con có lòng tốt, con có sự chân thành. Còn nếu con cho đi vì sự vụ lợi, thì thật ra con đang không có gì cả mà đấy chỉ là một việc trao đổi.
Nếu con có sự biết ơn trong người, thì con sẽ có động lực lớn để cố gắng, để tự lập. Vì chỉ có cách trở nên mạnh mẽ và tốt hơn thì con mới có nhiều nguồn lực để đền đáp sự giúp đỡ của những người khác đối với mình.
Ngày xưa bố luôn tự nhủ với lòng mình rằng, sau này có ai đó giúp đỡ mình một thì bố sẽ giúp đỡ họ lại mười, và đến giờ bố vẫn luôn giữ vững quan điểm đó của mình. Và trong hành trình phát triển, bố được rất nhiều người hỗ trợ và giúp đỡ. Và ngược lại, bố cũng giúp rất nhiều người. Nó có thể đơn giản, như về nhà lấy cái chăn duy nhất của mình cho một người lớn tuổi bỏ nhà ra đi ở công viên thời sinh viên. Hay là hàng trăm triệu cho một người quen ở Hà Nội để họ chuyển văn phòng mới cho công ty của mình.
Nhưng điều bố muốn nói với con ở đây không phải là lòng biết ơn, vì điều đó con sẽ được dạy, được nói, được kể, được thấy nhiều lần trong suốt quá trình phát triển của mình. Như bố đã nói ở trên, người có lòng biết ơn, thì sẽ là người tốt. Vậy làm sao để biết được, người nào tốt nhiều hay ít. Vậy thì con cứ xem việc người đó ghi nhớ lòng biết ơn đó, trong bao lâu. Đến đây thì con cũng đã hình dung sơ ra thuật ngữ “Hạn sử dụng của lòng biết ơn” rồi nhỉ.
Con nghe không sai đâu, trí nhớ con người sẽ phai dần theo thời gian, và do đó, ký ức về sự giúp đỡ của người khác với mình cũng không ngoại lệ. Đến một lúc nào đó chúng ta quên, hoặc mơ hồ về việc một người nào đó đã giúp mình. Thật trớ trêu thay những người sống quan tâm đến lợi ích cá nhân và vụ lợi, thì hạn sử dụng lòng biết ơn của họ càng ngắn. Và ngược lại, những người sống chân thành, thì họ sẽ luôn muốn giữ ký ức về sự giúp đỡ của người khác với mình, để luôn biết ơn và trân trọng các mối quan hệ đó.
Nên điều bố mong ở con ở hai thái cực đối lập nhau.
Một mặt, bố mong con hãy luôn giữ sự biết ơn đối với những người giúp đỡ mình, chí ít thì càng lâu càng tốt. Và đôi lúc con sẽ không có cơ hội để trả ơn và giúp đỡ lại họ. Nhưng con luôn nhớ rằng, con vẫn có thể giúp đỡ lại con cháu của những người đó mà đúng không. Nên đừng lo mình sẽ không có cơ hội để đền đáp lại. Ví dụ như ngày sinh viên năm nhất đại học, bố được cậu con tặng cho một cái máy tính bàn. Giờ nghĩ lại nó đã giúp bố phát triển rất nhiều, nói không quá, nhưng nếu không có chiếc máy tính đó đã không có bố ngày hôm nay.
Hai là con đừng bao giờ trách những người vô ơn đối với mình, vì nếu con giúp người khác để mong người ta cảm ơn hoặc giúp đỡ lại thì bản chất vấn đề con đang làm là sự trao đổi, chứ không phải là giúp đỡ. Thậm chí tệ hơn, con phải vững tâm lý rằng những người con giúp đỡ đến lúc nào đó lại quay qua nói xấu, làm những điều bất lợi với mình. Việc này, cũng không hẳn là ít, khi cần trục lợi thì họ có thể khóc lóc, xin xỏ. Khi hết lợi ích, thì lại quay về với bản chất thật của mình. Nên sau đó, họ sẽ sống mãi trong sự khôn lõi, tham lam, ích kỷ của bản thân, và sẽ không dám đối diện với chính bản thân mình, từ đó tạo vỏ bọc khiến bản thân không thể phát triển hơn được nữa.
Nên con yêu cua bố nhớ nhé. Hãy luôn luôn giúp đỡ người khác trong khả năng có thể, nó sẽ giúp nuôi dưỡng tâm hồn và lòng tốt trong con chứ đừng làm vì lợi ích. Và nếu có cơ hội nào đó giúp đỡ lại những người đã giúp mình thì đừng ngại ngừng. Có lúc nào đó, con thấy những điều bất cập trong cuộc sống này, thì hãy nhớ bố đã từng kể về việc “Hạn sử dụng của lòng biết ơn” nhé!.
Hạn sử dụng của lòng biết ơn
Có một sư thầy từng nói, để biết một người tốt hay không, không phải là chúng ta nghe những gì họ nói về đạo đức, hay qua cách họ làm từ thiện, hoặc hoàn thành những bổn phận của gia đình, trách nhiệm của xã hội, hay nghĩa vụ tín ngưỡng mà họ đang theo. Mà cách đơn giản nhất, là xem họ có lòng biết ơn. Vậy thì có phải sự biết ơn, nó là nguồn cội của việc hình thành các tính cách và quan điểm sống của con người hay không?
Đứng ở góc độ nào đó thì có lẽ vậy, vì nếu chúng ta có lòng biết ơn và hiểu sâu sắc về nó thì sao:
Ngày xưa bố luôn tự nhủ với lòng mình rằng, sau này có ai đó giúp đỡ mình một thì bố sẽ giúp đỡ họ lại mười, và đến giờ bố vẫn luôn giữ vững quan điểm đó của mình. Và trong hành trình phát triển, bố được rất nhiều người hỗ trợ và giúp đỡ. Và ngược lại, bố cũng giúp rất nhiều người. Nó có thể đơn giản, như về nhà lấy cái chăn duy nhất của mình cho một người lớn tuổi bỏ nhà ra đi ở công viên thời sinh viên. Hay là hàng trăm triệu cho một người quen ở Hà Nội để họ chuyển văn phòng mới cho công ty của mình.
Nhưng điều bố muốn nói với con ở đây không phải là lòng biết ơn, vì điều đó con sẽ được dạy, được nói, được kể, được thấy nhiều lần trong suốt quá trình phát triển của mình. Như bố đã nói ở trên, người có lòng biết ơn, thì sẽ là người tốt. Vậy làm sao để biết được, người nào tốt nhiều hay ít. Vậy thì con cứ xem việc người đó ghi nhớ lòng biết ơn đó, trong bao lâu. Đến đây thì con cũng đã hình dung sơ ra thuật ngữ “Hạn sử dụng của lòng biết ơn” rồi nhỉ.
Con nghe không sai đâu, trí nhớ con người sẽ phai dần theo thời gian, và do đó, ký ức về sự giúp đỡ của người khác với mình cũng không ngoại lệ. Đến một lúc nào đó chúng ta quên, hoặc mơ hồ về việc một người nào đó đã giúp mình. Thật trớ trêu thay những người sống quan tâm đến lợi ích cá nhân và vụ lợi, thì hạn sử dụng lòng biết ơn của họ càng ngắn. Và ngược lại, những người sống chân thành, thì họ sẽ luôn muốn giữ ký ức về sự giúp đỡ của người khác với mình, để luôn biết ơn và trân trọng các mối quan hệ đó.
Nên điều bố mong ở con ở hai thái cực đối lập nhau.
Nên con yêu cua bố nhớ nhé. Hãy luôn luôn giúp đỡ người khác trong khả năng có thể, nó sẽ giúp nuôi dưỡng tâm hồn và lòng tốt trong con chứ đừng làm vì lợi ích. Và nếu có cơ hội nào đó giúp đỡ lại những người đã giúp mình thì đừng ngại ngừng. Có lúc nào đó, con thấy những điều bất cập trong cuộc sống này, thì hãy nhớ bố đã từng kể về việc “Hạn sử dụng của lòng biết ơn” nhé!.